Edit: Sahara
Edit: Sahara
Mọi người nhìn cột lửa khổng lồ phun xuống, trong mắt chỉ còn lại tuyệt vọng.
Bạch Linh sửng sốt hết một lúc lâu mới giật mình hồi thần lại, còn Vân Tiêu thì đã nhanh chóng lao đến trước mặt Vân Lạc Phong, ôm chặt nàng vào lòng.
Một cột ánh sáng màu trắng bất ngờ từ dưới đất xông lên, nuốt chửng cột lửa kia.
"Phong Nhi, ý của nàng là... Nàng có rồi?"
Lúc này Vân Tiêu cực kỳ kích động, không còn dáng vẻ lãnh khốc thường ngày nữa.
Trong nhất thời, bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động, không một âm thanh nào được phát ra.
Đây cũng là đều dễ hiểu! Tin rằng không có người đàn ông nào có thể bình tĩnh trước việc biết tin mình sắp làm cha.
Song Dực Hỏa Long nhìn mặt đất trống rỗng, lại nhìn về phía ba người Phượng Vĩnh Thanh ngã dưới đất không ngồi dạy nổi, ánh mắt nó hiện lên vẻ khó hiểu.
Dưới ánh mắt kích động của mẫu thân và phu quân nhà mình, Vân Lạc Phong gật đầu: "Hôm qua ta cảm thấy trong người không được thoải mái, nên tự bắt mạch cho mình, phát hiện bản thân có rồi. Xem ra, Thương Kỷ kia cũng không phải người không đáng tin."
Giống như đang tự hỏi, bọn nhân loại kia đi đâu rồi?
Bên trong ảo cảnh.
Vân Tiêu kích động ôm chặt Vân Lạc Phong lần nữa.
"Ta sắp làm cha rồi! Phong Nhi, ta sắp làm cha rồi!"
Khung cảnh tĩnh lặng, mặt hồ xanh biếc.
Mấy người ai cũng trợn tròn hai mắt, không rõ đã xảy ra chuyện gì, vốn dĩ họ cho rằng bản thân sẽ phải chết, ai ngờ vừa mở mắt ra lại đang đứng ở một không gian khác.
Vân Lạc Phong cũng mỉm cười, nàng và Vân Tiêu quen biết đã nhiều năm, mãi đến bây giờ bọn họ mới có đứa con đầu lòng.
Đây... Đây quả là kỳ diệu.
Nói thật, nàng cũng kích động không kém gì Vân Tiêu......
Tộc trưởng hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ, kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, nơi này là đâu? Vừa rồi rõ ràng...."
Vân Tiêu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, duỗi tay sờ sơ bụng Vân Lạc Phong, giọng điệu nghiêm khắc: "Con tốt nhất là nên ngoan ngoãn, nếu con dám nghịch ngợm làm mẹ con khó chịu, chờ sau khi con ra đời, cha sẽ không tha cho con!"
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Vân Tiêu, Bạch Linh không nhịn được phải bật cười: "Con nói mấy lời này có ích lợi gì chứ, cháu ta cũng đâu nghe hiểu."
"Nơi này là một trận pháp, cũng tương tự như Linh Thần Đại Lục của mọi người." Đôi mắt Vân Lạc Phong hơi trầm xuống: "Các người ở trong đây sẽ được an toàn, ta phải ra ngoài đánh với con rồng kia."
"Vân cô nương, sức mạnh của Song Dực Hỏa Long còn khủng khiếp hơn so với tưởng tượng của cô, cô khẳng định không phải là đối thủ của nó đâu."
"Không! Nó hiểu!"
Vân Tiêu rất nghiêm túc trả lời lại Bạch Linh.
Tộc trưởng lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Lời này làm Bạch Linh không khỏi ngạc nhiên: "Sao con dám khẳng định như vậy?"
Vân Lạc Phong mỉm cười: "Ta cũng không còn cách nào khác, trên đại lục này còn có người thân của ta. Đáng lý ta còn phải cám ơn con rồng kia đã gọi đồng loại của nó tới đây. Nếu không ta không biết người thân của ta sẽ như thế nào nữa."
"Cho nên, ta cần phải ra ngoài chiến đấu."
"Không biết! Là cảm giác."
Nếu lỡ nàng xảy ra chuyện gì, ảo cảnh này cũng sẽ bị giải trừ, lúc đó, người ở trong đây vẫn gặp nguy hiểm như cũ.
Vân Tiêu cảm giác được, đứa bé có thể nghe hiểu những gì hắn nói.
"Mẫu thân, Thiên Nhi muốn đi với mẹ."
"Bảo vệ mẹ con cho tốt! Không được để mẹ con bị chút thương tổn nào, biết chưa?" Vân Tiêu cúi đầu, nói bằng giọng cảnh cáo: "Đây là nhiệm vụ cha giao cho con!"
Vân Lạc Phong vẫn luôn nhìn Vân Tiêu không rời mắt, nội tâm cảm thấy vô cùng ấm áp.
Vân Sơ Thiên nắm tay Vân Lạc Phong, tuy trong lòng cô bé rất sợ, nhưng Vân Sơ Thiên cố ép bản thân phải bình tĩnh. Cô bé nhìn Vân Lạc Phong chăm chú không chớp mắt.
"Không được!"
Dù dáng vẻ này của Vân Tiêu trông rất ngốc nghếch, nhưng nàng vẫn thấy Vân Tiêu rất anh tuấn.
"Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi." Vân Lạc Phong nhìn gương mặt ủy khuất của Kỳ Linh, nói: "Chờ Kỳ Tô về đến, muội nói lại với hắn một tiếng, tỷ đưa mẫu thân về nhà thăm người thân. Sau này nếu hắn có việc thì cứ đến Thất Châu Đại Lục tìm tỷ. Tỷ sẽ nói cho muội biết địa điểm rời khỏi Phong Vân Đại Lục, muội nhớ phải nói lại với Kỳ Tô."
Lúc này, Vân Lạc Phong không hề suy nghĩ đã bác bỏ yêu cầu của Vân Sơ Thiên.
"Mẫu thân, Thiên Nhi sẽ ngoan, Thiên Nhi không quấy rầy mẹ đâu."
Vân Lạc Phong nói đi nói lại mấy lần, chắc chắn Kỳ Linh đã nhớ rõ mới cùng Bạch Linh và Vân Tiêu rời đi.
Hiện tại Vân Lạc Phong còn chưa biết, chờ đợi nàng ở Thất Châu Đại Lục là một hồi phong ba huyết vũ.
Vân Sơ Thiên sợ, sợ nếu mình buông tay thì sẽ không còn được gặp mẫu thân nữa.
Khi nàng về đến Thất Châu Đại Lục, biết được sự tình, thì lửa giận của nàng đủ để đốt cháy cả đại lục.....
Ngay lúc Vân Lạc Phong muốn nói gì đó, giọng nói Vân Tiêu đột ngột vang lên: "Mang nó theo cùng nàng đi."
_________________
Nghe thế, Vân Lạc Phong ngẩn ra, nhưng Vân Tiêu đã nói vậy thì khẳng định là có nguyên nhân của hắn.
Thất Châu Đại Lục.
Nàng tin tưởng Vân Tiêu.
Phủ đệ châu chủ Đông Châu.
Vì thế, Vân Lạc Phong không từ chối nữa mà gật đầu đồng ý: "Nếu có nguy hiểm gì, mẹ sẽ ném con vào đây lại."
Đây là giới hạn của nàng.
Trong thư phòng, mọi người đang tranh luận không ngừng, đám trưởng lão nói chuyện vô cùng lớn tiếng, nước miếng văng tứ tung.
Hồng Loan ngồi giữa đám người bọn họ, nhìn bọn họ tức giận kêu gào, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa đập một cái rầm lên mặt bàn: "Giữ người Vân gia lại là quyết định của ta, nếu có hậu quả gì, một mình ta sẽ gánh vác, các người không cần phải lo."
Vân Sơ Thiên nở nụ cười hồn nhiên, càng làm gương mặt cô bé thêm đáng yêu, sáng ngời rạng rỡ như ánh mặt trời.
Nói xong, Vân Lạc Phong động ý niệm, nàng, Vân Tiêu và Vân Sơ Thiên cùng xuất hiện bên ngoài.
"Đại tiểu thư, bình thường người lui tới với Vân Lạc Phong, chúng tôi cũng không có ý kiến gì. Nhưng Vân Lạc Phong đã giết người của Linh Thần Đại Lục, bây giờ Tần gia tới cửa hỏi tội, sao chúng ta có thể bao che người nhà của Vân Lạc Phong được? Người Tần gia đã nói, chỉ cần giao nộp người nhà Vân Lạc Phong cho họ, họ sẽ không làm khó những người khác trên Thất Châu Đại Lục....."
Hồng Loan siết chặt nắm đấm.
Mặt đất bây giờ đã khô cằn, tản ra mùi khét khó ngửi, tất cả cây cối đều bị thêu cháy hết, ngay cả ba người Phượng Vĩnh Thanh cũng bị thêu thành tro.
Sau khi Vân Lạc Phong rời đi không lâu, người Tần gia ở Linh Thần Đại Lục bỗng dưng xuất hiện.
Lấy thù hận giữa nàng và bọn người Phượng Vĩnh Thanh, tất nhiên vừa rồi sẽ không ra tay cứu họ, vì thế, dưới thế tấn công của Song Dực Hỏa Long, bọn họ tất nhiên sẽ chết.
Grào....
Song Dực Hỏa Long đang định bỏ đi, thì lại nhìn thấy mấy người Vân Lạc Phong xuất hiện, nó liền thay đổi ý định, cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, đôi con ngươi kiêu ngạo chứa đầy tia khát máu.