TTL
Tàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
TTL
Tàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 NovelSigh. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Công Lược Boss Phản Diện
  3. Quyển 4 - Chương 19: Tiên quân quá ôn nhu (Chương kết)

Quyển 4 - Chương 19: Tiên quân quá ôn nhu (Chương kết)

Nàng nhướng mày nhìn hắn, tươi cười mang theo nhè nhẹ hài hước.

Đột nhiên không kịp dự phòng, hắn hô hấp cứng lại.

Hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm môi đỏ của nàng, trầm tư thật lâu sau, bỗng nhiên nói: "Nếu ta nói là phải..."

Lần này đến lượt An Tình ngây ngẩn cả người.

Hắn chuyển động bàn tay, cùng nàng mười ngón tay đan vào nhau, hướng nàng hé môi cười.

Trong phòng bỗng nhiên phá lệ yên tĩnh.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, ngón tay còn có thể cảm nhận được ấm áp của hắn.

Bỗng nhiên, nàng cong môi cười ra tiếng, "Tiên quân không phải đang nói đùa chứ?"

"Ta nghiêm túc." Hắn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói từng câu từng chữ.

"Từ trước tới nay, ta chưa từng phát giác tâm ý chính mình... Thật ra, vừa mới bắt đầu ta... đối với Huyền Nữ cũng không có tâm tư đặc biệt."

Giọng nói của hắn mang theo một tia mất mát, "Nhưng mà... sự tình lần này làm ta rõ ràng rất nhiều vấn đề..."

An Tình hơi hơi cúi đầu, không hề xen vào.

Ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, "Đối với ta mà nói, sự tồn tại của nàng vô cùng đặc biệt, thời gian càng lâu... trầm mê càng sâu..."

"Tiên quân hiện giờ nói với ta những lời này là có ý gì? "Nàng bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, nhìn hắn, "là hy vọng ta..."

"Không... Không phải..." Hắn vội vàng phản đối, thở dốc từng hồi, có lẽ bởi vì sốt ruột, nhịn không được ho khan hai tiếng.

"Ta không cầu nàng tha thứ... Ta không có ý khác... Dù sao cũng là ta... Thực xin lỗi..." Hắn thở dốc bổ sung.

Thanh âm bên trong nhuốm nhàn nhạt chua xót, hắn miễn cưỡng cười, ánh mắt lại mảy may chưa từng rời đi An Tình.

Nghe vậy, nàng hơi hơi rũ mắt, vẫn là trầm mặc.

"Nàng không cần phiền nhiễu... Ta chỉ là cảm thấy, nếu những lời này ta không nói, về sau liền không có cơ hội...... "Huyền Ngự cười khổ một tiếng, nhìn đến An Tình không nói lời nào, nhất thời bối rối.

Lúc trước nàng lựa chọn thời gian này rời đi, mục đích là vì làm Huyền Ngự thấy rõ tâm ý của hắn. Hiện tại hắn đã nói rõ ràng với nàng.

Đối với nàng, hắn là có cảm tình, chẳng qua, nàng không biết tình cảm này mấy phân sâu đậm, nhưng nàng trong lòng cũng rất rõ ràng... Có một số việc lại không thể làm, ví dụ như cự tuyệt.

Nàng cũng không phải người thích ra vẻ, huống hồ, mục đích của nàng là công lược hắn, từ đầu tới cuối đều vì thế...

Trầm mặc hồi lâu, nàng bỗng nhiên cong môi cười cười.

Không kịp phản ứng, Huyền Ngự chỉ cảm thấy đỉnh đầu bao phủ một tầng bóng đen, hương vị nàng mạnh mẽ xông vào khoang mũi.

Hơi hơi ngơ ngẩn.

Vừa ngẩng đầu liền thấy An Tình cúi người, vì lo lắng áp vào miệng vết thương, nàng hai tay chống ở hai bên sườn của hắn, mặt dán sát, tràn đầy tươi cười, "Tiên quân, ngươi có nhớ rõ lời ta từng nói?"

Hắn ngốc lăng, nhất thời vẫn không có nghĩ ra câu trả lời.

"Hiện tại, ta muốn nói yêu cầu thứ hai!"

Không đợi hắn phản ứng, nàng tiếp tục nói: "Ta muốn ngươi dưỡng tốt thân mình!" Bỗng nhiên, nàng dừng lời nói, cúi đầu, nhợt nhạt hôn khóe môi hắn "Chờ ta thiên kiếp trở về, ta muốn......" Lại đem môi ghé vào hắn bên tai lẩm bẩm nói nhỏ.

Nói xong, ghé mắt nhìn chằm chằm lỗ tai hắn đang dần ửng đỏ, nàng cười vô cùng đắc ý.

Sắc mặt Huyền Ngự giờ phút này trướng đến đỏ bừng, trong lòng kinh hoàng không thôi, nhìn nàng ngơ ngác nói:" Nàng... Nàng chịu tha thứ ta sao...? "

Liếc đối phương một cái, An Tình nhướng mày: "Như thế nào, không tin ta?"

"Không phải." Hắn vội vàng nói.

"Không muốn?" Nàng nghiêng đầu hỏi lại.

Huyền Ngự nhìn nàng, kia cặp lông mày cong cong, cánh môi hơi giương lên, mỗi ánh mắt nụ cười đều câu lấy tâm hắn.

Có lẽ ngày rộng tháng dài từ từ trôi đi, cũng trải qua phong sương gian khó, trăm ngàn năm qua hắn đã sớm hiểu rõ một thân thượng tiên anh minh thần vũ sớm đã không còn tồn tại, hắn chưa bao giờ nghĩ tới có ngày này, giữa thiên hạ rộng lớn, cũng sẽ có nàng cùng hắn bầu bạn.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +20]

Nhịn không được, hắn nói: "Được."

...

[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +100]

_____________________

***Lời muốn nói của editor: Vì bạn Ngự đã rõ tình cảm của mình nên Miu sẽ để hắn xưng ta-nàng với An Tình cho thêm phần tình cảm nhé =)) còn An Tình vẫn giữ nguyên ta- ngươi để giữ "giá" cho nàng =))

Chương trướcChương tiếp