TTL
Tàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
TTL
Tàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 NovelSigh. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Công Lược Boss Phản Diện
  3. Quyển 3 - Chương 17: Thế giới III [Bác sĩ, có bệnh thì Phải trị] (17)

Quyển 3 - Chương 17: Thế giới III [Bác sĩ, có bệnh thì Phải trị] (17)

Tên bảo an tiến lại gần Thẩm Trì, dùng ánh mắt thăm dò quái dị liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Thẩm Trì bị thương, thập phần không khoẻ, tự nhiên không chút để ý để hắn thăm dò.

Sau một lúc, một vật trên người tên bảo an kia vang lên, cùng đầu dây bên kia nói gì đó, thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Trì vài lần.

Thật lâu sau, hắn gật đầu nói với bên kia vài tiếng, nhìn Thẩm Trì một lần nữa, trong mắt mang theo tia nghiêm túc nói...

“Bác sĩ Thẩm, ngài cần hợp tác, đi với tôi một chuyến...”

Mắt cá chân Thẩm Trì đau nhức, thống khổ tựa như có ai đó cầm dao cứa vào, khiến hắn cơ hồ không thể đứng thẳng eo, đôi môi mỏng lạnh băng bình thường hơi tái nhợt giờ phút này lại trắng bệch đến dọa người, lúc tên bảo an lại gần muốn lôi hắn đi, hắn liền vung tay đẩy bảo an ra xa vài mét.

Bảo an lui về phía sau vài bước, ổn định lại thân hình, cố chấp nói...

“Nghe nói ngài đã vi phạm quy định, tốt nhất ngài không nên ép tôi sử dụng vũ lực.” Nói dứt lời, răng rắc một tiếng, một khẩu súng lục lạnh băng đã dí sát vào người Thẩm Trì.

Thẩm Trì cúi thấp đầu khiến người khác không thấy rõ biểu tình.

Bảo an nhíu nhíu mày, một bên nói với bên kia bộ đàm, “Không sai, ở chỗ này.”

Ý thức càng ngày càng mờ nhạt, trước mắt là một mảnh mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy đầu nặng nề, nhưng đau đớn trên cơ thể như nhắc nhở hắn không được hôn mê.

Bảo an nhìn hắn một cái, bước nhanh lại gần hắn, giữ chặt cánh tay hắn tựa như sợ hắn chạy đi.

Bỗng nhiên....

Đoàng! Đoàng! Đoàng!...

Vài tiếng súng vang lên trên bầu trời đêm yên tĩnh.

Bảo an cả kinh, tức khắc xoay người, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ kẻ bắn súng là ai, thì đã cảm thấy một cỗ đau xót từ phía sau truyền đến, nặng nề ngã xuống đất.

Môi An Tình run rẩy, buông lỏng cánh tay xuống, khẩu súng đen ngòm cũng theo đó rơi xuống đất.

Thẩm Trì nâng tròng mắt lên, nhìn thấy người đến là cô mới nbuông lỏng cảnh giác, từ từ ngã xuống...

An Tình bước chân không vững chạy nhanh lại.

“Rất đau sao?”

Ôm lấy cánh tay Thẩm Trì đỡ hắn ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương hắn, xem xét vết thương, An Tình nói: "Chịu đựng một chút, em giúp anh băng bó..."

Thẩm Trì rất mệt, cũng không phản kháng, để mặc cô muốn làm gì thì làm.

“Tại sao... em lại quay lại…” Bỗng nhiên, Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn cô, duỗi tay chặn hành động cô lại, suy yếu nói.

An Tình giờ phút này nhìn rất chật vật, khuôn mặt lấm lem không rõ diện mạo, hắn chỉ có thể nhìn thấy được hai con ngươi sáng người trên khuôn mặt cô.

“Nơi này không an toàn, tôi bị thương, em mang theo tôi thì sẽ không chạy được xa, người bọn họ muốn bắt chính là em, mặc dù họ bắt được tôi, họ cũng sẽ không làm gì tôi...”

Thẩm Trì bình tĩnh nói xong, giọng nói đầy lý trí như là không có một tia cảm tình.

Bỗng nhiên, hắn cong môi cười nhạt, bàn tay rộng ở trong bóng tối xoa xoa đầu cô...

An Tình trầm mặc nhìn, trong bóng tối cô không thấy được vẻ mặt của Thẩm Trì, chỉ có thể cảm nhận được hô hấp suy yếu của hắn...

Ngón tay Thẩm Trì xoa gương mặt cô, mang theo độ ấm nhợt nhạt...

“Đi đi...” Hắn nói, “Nghe tôi nói,... ngoan nào?”

An Tình ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Trì, lắc lắc đầu, bàn tay như cũ cố chấp nắm lấy tay hắn.

Lòng bàn tay Thẩm Trì lạnh băng, có chút ẩm ướt, lại có chút thô ráp, đó là dấu vết luyện đao kiếm thường xuyên, có lẽ là do đau đớn cực hạn, ngón tay run rẩy...

An Tình không buông tay Thẩm Trì ra, hắn càng cố gắng thoát tay ra, cô lại càng cầm chặt tay hắn hơn...

Tiếng thở dài của hắn nhàn nhạt truyền đến.

Hốc mắt An Tình ửng đỏ, miệng cố gắng cười tươi, nhưng lại không biết bản thân so với khóc còn khó coi hơn, mấp máy môi, thanh âm run rẩy, "Em... Làm sao em, có thể bỏ anh đi được..."

Chương trướcChương tiếp